ĐỨC CHA PHÊRÔ MARIA

CHẾT VẪN CÒN LÊN TIẾNG

joomplu:47

CHẾT VẪN CÒN LÊN TIẾNG

MORIUNTUR ADHUC LOQUITUR

TRI ÂN ĐỨC CHA PHÊRÔ MARIA PHẠM NGỌC CHI!

 

PHÚT LÂM CHUNG 13 GIỜ 15 ngày 21 tháng 01 năm 1988

VỚI SỰ HIỆN DIỆN CỦA CÁC GIÁM MỤC MIỀN TRUNG

LINH MỤC ANTÔN “KÊU CHÚA”

Sau lễ an táng Đức cha Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi, tôi, linh mục Antôn Nguyễn Trường Thăng, quản xứ Trà Kiệu lúc bấy giờ (1988) có được mời vào phòng riêng để Tòa giám mục Đà Nẵng công bố chúc thư tinh thần và vật chất. Vào giờ phút ấy, tôi quá mệt mõi sau khi đứng ra thay mặt giáo phận tổ chức lễ an táng cho ngài. Ngoại trừ việc xin phép quay video không được chấp thuận, mọi việc đều xuôi thuận với sự hiện diện của tất cả các giám mục miền Trung, kể cả Đức Tổng giám mục Nguyễn Kim Điền. Tôi không nhớ hết những gì xảy ra vào giờ phút ấy. Phần di vật, ngài trối cho tôi cái radio Grundig nhỏ bé, niềm vui cuối đời theo sát ngài đêm ngày với bao vết trầy mòn. Một người biết nhiều ngôn ngữ như ngài, đây là một dụng cụ tuyệt hảo để nắm bắt thông tin đạo đời thế giới. Nhiều người tưởng cha sở Trà Kiệu sẽ hốt hết tài sản của ngài để lại, tôi cũng chẳng thanh minh làm gì.

Sau nầy, có những  tin cho rằng ngài được đưa về Trà Kiệu để cho ông cha Thăng “quản lý” hay “quản chế” gì đó, tôi cũng cam chịu. Có vị linh mục XB kia nói rằng tôi ký tên… giao Tòa Giám mục bên biển. Không hiểu ngài lấy thông tin từ đâu. Tôi có chức tước gì trong giáo phận Đà Nẵng vào thời điểm đó đâu! Khi sang HK năm 1986-87 còn  nghe tin ông cha Tr. Th. (khác Trường Thăng) còn rút súng hăm dọa Đức cha.

Hình như tôi đọc thấy nhiều sự nghi ngờ trong cung cách gia tộc họ  hàng ngài và các linh mục thân quen đối với cá nhân tôi sau đó. Họ im lặng và tôi cũng lặng im!

Nhưng buồn nhất là tôi nhớ hình như ngài cũng có vài lời nhắc nhở đến các linh mục và tu sĩ Trà Kiệu mà không thấy đăng trên các sách báo chúc thư của ngài. Chúc thư nầy không rõ vì sao lại không sao chụp và chuyển đến những người có liên hệ. Thời cuộc, cứ cho là như thế!

Nhưng rồi một ngày, tôi phát hiện chúc thư ấy bị cắt ra từng mảnh nhỏ và gắn trên cuốn album lễ an táng của ngài, đa số các hình ảnh là do tôi cung cấp, cho giáo phận và gia đình ngài. Chắc không còn trọn vẹn.

Vì không nắm bắt nên không rõ đây là một hay nhiều  chúc thư khác nhau vào từng thời điểm 4 năm ở Trà Kiệu của ngài.

Rất may, tôi tìm thấy một đoạn cũng có nói về hai cha (Trà Kiệu) và các tu sĩ phục vụ tại đây, mà không hiểu vô tình hay hữu ý người ta đã không công bố. Một người như Đức cha lẽ nào quên chúng tôi.

Xin cám ơn Đức cha với những lời thân thương đã trả lại danh dự cho những người yêu thương và phục vụ Đức cha 4 năm cuối đời,  phải mang nặng một vết thương lòng  âm thầm mà đau đớn!.

joomplu:583

TÔI NGHĨ ĐẾN NHỮNG NGƯỜI CHÚA ĐÃ CHO ĐẾN GIÚP TÔI NHƯ HAI LINH MỤC… (đoạn bị cắt bỏ… hai linh mục nào nếu không phải Antôn Nguyễn Trường Thăng và Giuse Nguyễn văn Thông phó xứ?)liên kết theo văn mạch với các tu sĩ Trà Kiệu… “Ở  TRÀ KIỆU”… HAI LINH MỤC Ở TRÀ KIỆU. Gratias!

joomplu:584

Còn sau đây là chúc thư đăng trên sách kỷ niệm về Đức cha  Phê rô Maria và văn bản công bố trên VIETCATHOLIC.

KHÔNG HỀ CÓ MỘT LỜI????!!!!

joomplu:55

AI HIỂU ĐƯỢC LÒNG CON ĐỐI VỚI ĐỨC CHA?

Trích Chúc Thư  của

Ðức cố Giám Mục

Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia

http://www.catholic.org.tw/vntaiwan/05viet/vnam045.htm 

Trích Chúc Thư  của Ðức cố Giám Mục Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi.

… Cả đời tôi là một chuỗi tình thương của Chúa, tôi ca ngợi không bao giờ cùng!…

… Gần cuối đời, Chúa đem tôi về Trà Kiệu, là trung tâm Thánh Mẫu của địa phận Ðà Nẵng: đó cũng là do lòng thương đặc biệt của Chúa. Tôi hy vọng được chôn táng ở linh địa này… Nếu được đặc ân này thì tôi hạnh phúc biết bao!

… Cùng với các hồng ân, Chúa đã gởi đến cho tôi nhiều đau khổ, nhiều thử thách. Ðau khổ và thử thách cũng là những hồng ân Chúa ban… Ðọc Phúc Âm Thánh Gioan (21,18) tôi thấy Chúa đã định trước cả chi tiết đời sống của tôi: “Khi con còn trẻ, thì con tự thắt lưng cho mình, và con muốn đi đâu thì đi. Nhưng khi con về già, thì người ta thắt lưng cho con và đem con đến nơi con không muốn”.

Tôi phải cảm ơn cha mẹ đã sinh ra tôi, đã dạy dỗ tôi. Tôi cảm ơn các ân nhân các Ðấng bậc đã giúp đỡ tôi trong 76 năm đời sống của tôi, 51 năm linh mục và 34 năm giám mục (di chúc được viết ngày 21-11-1984). Lúc này tôi không nhớ được tên tuổi hết các vị ân nhân của tôi. Dù sao tôi không quên được các vị đầu tiên đã dắt tôi lên bàn thờ Chúa: Cha già Kim (Clément Pléneau), cha tràng Tuấn (Paul Schlotterbert), cha già Trọng, ông chú tôi, Ðức Cha Thành (Alexandre Marcou), Ðức Cha Hành (Louis De Cooman), Ðức Cha Nguyễn Bá Tòng, v.v….

Tôi từ giã các đấng bậc tôi quen biết, từ giã Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam, đứng đầu là Ðức Hồng Y Chủ Tịch. Tôi từ giã đặc biệt Ðức Cha Phanxicô Xaviê Nguyễn Quang Sách đã vui lòng ghé vai gánh đỡ tôi trong nhiệm vụ Giám Mục Ðà Nẵng. Tôi từ giã Ðức Tổng Giám Mục Philipphê Nguyễn Kim Ðiền, đã đồng lao cộng khổ với tôi một cách chân thành huynh đệ trong nhiều năm. Tôi từ giã Ðức Tổng Giám Mục Phaolô Nguyễn Văn Bình, người bạn cố tri của tôi ở trường Truyền Giáo Rôma. Tôi từ giã Ðức Cha Lê Hữu Cung và Ðức Cha phó Vũ Duy Nhất (ở Bùi Chu), đã kế vị tôi. Tôi từ giã Ðức Cha Phaolô Huỳnh Ðông Các đã kế vị tôi trên Tòa Giám Mục Quy Nhơn. Tôi từ giã Ðức Cha Phaolô Bùi Chu Tạo và Ðức Cha Phaolô Maria Nguyễn Minh Nhật, đệ tử yêu quý của tôi ở Phát Diệm. Tôi từ giã các cha quen biết thuộc địa phận gốc Phát Diệm, địa phận Bùi Chu, Quy Nhơn, Ðà Nẵng. Tôi xin các Ðức Cha, các Cha và anh chị em hết thảy tha thứ cho tôi nếu tôi có phạm đến bất kỳ ai và bất cứ cách nào. Tôi cảm ơn các Cha giáo sư và các người giúp việc khi tôi làm giám đốc Ðại Chủng Viện Phát Diệm. Tôi cảm ơn các Cha và các người giúp tôi làm Giám Mục Bùi Chu, Quy Nhơn, Ðà Nẵng.

Các dòng tu đã gúp tôi rất nhiều, khi tôi còn sống, thì chắc bây giờ còn tiếp tục giúp đỡ tôi trong lời cầu nguyện.

Lúc này tôi nhớ đến các Dòng: Ðồng Công, Thánh Gioan Thiên Chúa, Mân Côi, Nữ Ða Minh, Trinh Vương (Dòng Mến Thánh Giá cũ Bùi Chu), Dòng Thánh Phaolô thành Chatres (Ðà Nẵng), Nazaret, Mến Thánh Giá Phát Diệm, Mến Thánh Giá Quy Nhơn. Và tuy không thuộc quyền coi sóc của tôi, nhưng cũng đã giúp giúp tôi nhiều: Dòng Mến Thánh Giá Thừa Sai, Dòng Con Ðức Mẹ Vô Nhiễm, Dòng Con Ðức Bà Ði Viếng.

Tôi cũng không quên ơn Hội Xuân Bích (Saint Sulpice) đã giúp các chủng viện của tôi. Tuy các ngài phải bỏ dỡ vì hoàn cảnh, nhưng thiện chí của Hội đã vui lòng nhận Ðại Chủng Viện Giáo Tỉnh Huế, Tiểu Chủng Viện Ðà Nẵng: Tôi xin ghi nhận và biết ơn sâu xa.

Dòng Kín Bùi Chu đã di tản sang Darville ở Canada, ai có dịp liên lạc với họ thì cũng gởi lời tôi thăm hỏi trước khi ly trần. Tôi vẫn nhớ và biết ơn họ, xin họ cũng cầu nguyện cho tôi.

Về bà con thân thuộc, anh chị em họ hàng, cháu chắt, và anh chị em giáo xứ Tôn Ðạo, quê hương tôi. Khi còn trẻ, tôi phải ở xa anh chị em; khi lớn lên vì nhiệm vụ tôi không được ở gần anh chị em, nhưng tôi vẫn nhớ anh chị em, vẫn cầu nguyện cho anh chị em, và coi mình như người trong gia đình của anh chị em. Bây giờ sang kiếp khác, tôi được gần Chúa hơn, tôi cũng không quên anh chị em và sẽ xin Chúa chúc lành cho anh chị em, cho gia đình anh chị em.

Với anh chị em giáo hữu Trà Kiệu, với chức Giám Mục, tôi đã nên người cùng gia đình hay nói trắng ra, tôi đã nên người Cha Già của địa phận. Ðược về Trà Kiệu, tôi rất vui mừng vì tưởng có thể đem lại cho anh chị em một hai ích lợi thiêng liêng. Nhưng ngoài ra lời cầu nguyện và những hy sinh, tôi đã không giúp anh chị em được gì cả. Trái lại, tôi còn là gánh nặng cho anh chị em lúc đau yếu, cũng như trong những ngày tang chế. Tôi xin Chúa trả công cho anh chị em, vì nghĩa cử thảo hiếu và bác ái của anh chị em.

Ðối với những người thù ghét tôi, làm khổ tôi, nếu có, tôi không có buồn giận ai cả. Trái lại, tôi xin Chúa chúc lành cho họ. Họ làm như thế là làm cho tôi, vì tôi có dịp lập công, đền tội, nhất là trong những ngày sau hết đời tôi.

Về nơi chôn cất thì ở đâu cũng được. Xác đất vật hèn: rồi chúng ta sẽ ra tro và bụi hết. Ðến đây tôi xin để lại cho mọi người một ý tưởng sau hết mà tôi đã nói đi nói lại nhiều lần: “Vanitas Vanitatum et omnis vanitas: Phù vân nối tiếp phù vân, mọi sự đều là phù vân. Propter amare Deum et Illi Soli servire: trừ sự kính mến Ðức Chúa Trời và làm tôi một mình Người”

Một lần nữa, xin cảm ơn và tạm biệt tất cả. Chúng ta sẽ gặp nhau trên Thiên Ðàng.

Xin cầu cho linh hồn Giám Mục Phêrô Maria chóng về hưởng nhan Chúa.

Maranatha: Lạy Chúa, xin hãy đến!

 

Phêrô Maria Phạm Ngọc Chi

Giám Mục Giáo Phận Ðà Nẵng

http://www.catholic.org.tw/vntaiwan/05viet/vnam045.htm

 

SG 8 THÁNG 8 NĂM 2012

{joomplucat:4 limit=4} 

Leave a Reply